Nhan sắc hot boy, hot girl làm sôi sục cư dân mạng

(Hot girl) - Những chiến sĩ, sinh viên cảnh sát có vẻ đẹp không thua kém gì các bạn trẻ đình đám hiện nay. Họ được cộng đồng mạng quan tâm, thậm chí là săn lùng.



Luna Thùy Linh tên thật là Nguyễn Thùy Linh, sinh năm 1990, đến từ Quảng Bình.
Với vẻ đẹp trong sáng, dịu dàng nhưng cũng rất nhí nhảnh trong bộ quân phục cảnh sát, Luna đã khiến dân mạng sôi sục.
Nữ sinh học cảnh sát giao thông mặc quân phục, ngồi trên xe phân khối lớn được dân mạng thích thú là Lại Kiều Anh.
Kiều Anh sinh năm 1994, hiện là sinh viên HV Cảnh sát nhân dân Hà Nội. Cô gái xinh xắn này còn là chi hội trưởng khoá D38.
Nguyễn Ngọc Bích từng tham dự Sinh viên thanh lịch của HV Cảnh sát Nhân dân.
Ngọc Bích đang là sinh viên khóa D38, sở hữu gương mặt dễ thương không thua kém gì các hot girl.
Hồng Nhung - nữ sinh khá hot ở HV Cảnh sát nhân dân xuống đường phân luồng giao thông trong những ngày giáp Tết.
Cô gái xinh xắn từng lọt vào top 16 chung kết Gương mặt Sinh viên Việt Nam 2011.
Nữ cảnh sát Lương Hoài Thu, K3 T51.
Trong bộ đồ quân phục cảnh sát, cô nữ sinh tạo dáng xì-tin.
Đặng Bá Vinh đã xuất sắc đăng quang ngôi vị cao nhất trong đêm chung kết Hội thi Sinh viên thanh lịch Học viện Cảnh sát 2013.
Bà Vinh (ở giữa) gây sốt bởi vẻ ngoài điển trai, lịch lãm. Chàng trai này thường xuyên xuất hiện trên trang bìa của các tập san nội bộ cảnh sát.
Huỳnh Minh Quang, nickname Quang Uno, cũng là một trong những hot boy cảnh sát khá nổi tiếng.
Chàng trai này đến từ Hải Phòng, từng là sinh viên HV Cảnh sát Nhân dân.




Theo:yeah1.com
read more

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013 0 comments

Truyện Radio 1: Khi nào anh sẽ hết yêu em?



Blog Radio - Các bạn thân mến! Cuộc sống của chúng ta là một chuỗi dài những lựa chọn, có một sự lựa chọn luôn làm người ta phải đắn đo, đó là lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu. Người ta thường nói rằng để từ tình bạn lên tình yêu, khó, nhưng từ tình yêu thành tình bạn khó khăn vô cùng và không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận điều này. Hôm nay Blog Radio mang tới các bạn những dòng cảm xúc gửi từ email của bạn Bích Ngọc – nickname Họa Mi dấu yêu.

Trong câu chuyện này, chàng trai đã cố gắng vượt qua ngưỡng cửa của tình bạn để tiến tới một tình yêu nhưng trong tình bạn khác giới dường như các cô gái luôn ngại ngùng, e dè khi tiến tới tình yêu rồi đôi khi họ không nhận ra rằng tình bạn của mình đang chớm nở thành tình yêu. Liệu hai người bạn thân trong câu chuyện của chúng ta sẽ lựa chọn tình bạn hay tình yêu, mời các bạn cùng lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ !

Khi nào anh sẽ hết yêu em? 

Truyện Radio - Cô không đẹp. Cô tự nhận thấy mình như vậy. Anh hiền lành và nhân hậu, giống như những nhân vật trong truyện cổ tích mà cô biết.

Cô không nổi bật. Cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Anh không quá xuất sắc, nhưng cũng đủ tháo vát để chiều theo những đòi hỏi đỏng đảnh của cô.

Cô không tham vọng. Tất cả những gì cô mơ ước là một cuộc sống bình dị và một tình yêu không nhiều sóng gió. Anh bình lặng, nhưng chiều chuộng cô.




Anh yêu cô thầm lặng.

Cô coi anh như một người anh trai - tin tưởng và gần gũi.

Anh - không một lời tán tỉnh ngọt ngào.

Cô - không một bí mật nào cô không nói cho anh. Từ chuyện “ Tức chết đi được đứa bạn em...” Đến chuyện “Bọn em chia tay cũng gần 1 năm rồi. Vậy mà đôi khi, vẫn chạnh lòng nhớ...” Trên trời dưới bể, không chuyện gì cô không kể anh nghe - trong trẻo và sinh động.

Anh giống như một chiếc máy thu âm - chỉ biết lắng nghe.

Cô giống như một đứa trẻ - chẳng bao giờ biết giấu giếm cảm xúc.

Anh chiều cô - giống như một người anh trai chiều em gái vậy. “ Em thích nghe nhạc à? Bài nào thế?” Vậy là ngày hôm sau, cô có ngay một chiếc CD chỉ toàn những bài hát cô thích. “ Em đang làm gì vậy? Ôi trời ơi, chừng ấy dữ liệu của bao nhiêu công ty, copy đến bao giờ cho hết?” Vậy là anh thức suốt đêm download cho cô toàn bộ website của cả Công ty chứng khoán ấy.

Cô nhõng nhẽo. Ừ thì anh nói cô trẻ con mà. Cô thích bắt bẻ anh cái này cái kia. Cô thích hỏi đủ thứ trên đời. Cô thích anh là người đầu tiên nghe cô kể về một ngày của cô. Cô gọi điện cho anh lúc nửa đêm chỉ để khóc rưng rức và nói: “Tự dưng dở hơi, mở cuốn nhật ký ra xem lại, rồi bỗng thấy nhớ người ấy da diết…”.

Cô cứ hồn nhiên đi bên cuộc đời anh, như một bản nhạc sôi nổi giữa cuộc sống vốn bình lặng của anh.

Anh cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời cô, đau đớn chịu đựng những đớn đau của cô. Êm ái xoa dịu những vết thương của cô.

Rồi một ngày anh nói yêu cô - sau hai năm quen biết.

Cô choáng váng. Cái cảm giác ấy đúng là choáng váng. Vì cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô đặt tên cho tình cảm giữa anh và cô là Tình bạn. Có nhiều khi nó gắn bó hơn cả tình yêu, nó tin tưởng hơn cả tình yêu.

Nhưng… nó không phải là tình yêu!

Anh chưa bao giờ tán tỉnh cô, cũng chưa bao giờ dành cho cô những lời ngọt ngào cả. Lúc nào cũng là anh lặng im lắng nghe cô nói hay có chăng chỉ là những cuộc tranh luận như trẻ con.

Biết rằng chỉ có tình bạn lớn lên thành tình yêu, chứ chẳng tình yêu nào mất đi lại giữ được tình bạn. Cô hiểu rằng tình bạn giữa anh và cô đang chênh vênh trên bờ vực thẳm.

Cô sợ hãi. Nỗi sợ mất anh ập đến như một cơn giông giữa ngày hè oi bức. Dồn dập và mạnh mẽ. Hình như cô chưa từng sợ mất ai - như sợ mất anh. Cô cuống cuồng tìm cách giữ anh, nhưng, tuyệt đối không phải là bằng cách yêu anh.

Biết rằng nếu yêu anh, cô sẽ hạnh phúc, nhưng trái tim bướng bỉnh của cô không đập chung nhịp với trái tim anh.

Sao anh lại như vậy? Sao anh lại mạo hiểm mang một tình bạn trong lành đến vậy để đánh đổi lấy một thứ tình cảm mơ hồ, một thứ tình cảm mà theo cô là không thể tồn tại mãi mãi, thứ tình cảm mà theo cô, nó sẽ phôi phai theo thời gian. Cô đã hỏi anh như vậy, và cô biết anh không thể trả lời. Chính cô cũng vậy mà. Cô nhớ anh, cô cần anh, cô gắn bó với anh, nhưng cô vẫn khăng khăng đó không phải là tình yêu. Chính cô cũng không giải thích nổi những xúc cảm của trái tim mình.


Ảnh minh họa: Djwedo 

“Anh yêu em. Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã có những cảm xúc rất lạ…” 

Chắc hẳn anh sẽ chẳng bao giờ dám thổ lộ với cô, nếu như không vô tình đọc được những vần thơ trong blog của cô, cô đoán vậy.

“Anh đã mất em - lẽ ra là được - Anh chẳng có em - lẽ ra có được

Bởi vì cần nói - với em một câu - Thì anh lại sợ - âm thầm nuốt trôi

Bởi vì cần đến - tìm em trước nhà - Thì anh lại sợ - đứng nhìn từ xa 

Bởi vì cần hiểu - những lời lặng yên - Thì anh lại sợ - cái điều anh tin 

Thế là hoa nở - khi mùa nở hoa - Thế là xuân đến - khi mùa đông qua

Và anh chẳng kịp - nói ra một lời - Và anh giữ lại - nỗi lòng chơi vơi ...”

“Lẽ ra anh sẽ giữ những tâm sự này trong lòng mãi mãi. Thế nhưng nếu không nói cho em hiểu, anh cứ phải lừa dối bản thân mình. Đối mặt với em, anh không còn là anh nữa. Gặp em, nói chuyện với em không sao, nhưng cứ khi ra về là anh lại thấy tiếc nuối một cái gì đó...”

Những lời nói của anh cứ ám ảnh cô. Thức trắng mất một đêm. Sáng hôm sau cô dậy sớm, viết cho anh một lá thư - một lá thư thật dài. Cô nói nhiều thật nhiều, nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ là “Em cần một tình bạn hơn là một tình yêu”. Nhấn nút “ send” và cô nhủ bụng, có lẽ lá thư sẽ chấm dứt tất cả. Chấm dứt những ngày tháng vô tư giữa anh và cô, chấm dứt những cuộc điện thoại thâu đêm suốt sáng, chấm dứt những vụ cá độ mà lúc nào người thắng cũng là cô... Gục mặt xuống bàn, cô khóc nức nở. Khóc dữ dội như ngày cô chia tay mối tình đầu. Khi vết thương trong trái tim cô còn chưa lên da non, thì chính cô đã lại mang đến cho một người rất mực yêu thương cô một vết thương sâu hoắm.

Cô cần anh trong cuộc đời của cô. Nếu vắng anh, giống như căn nhà thiếu mất cánh cửa. Mùa đông gió lùa, chắc là cô sẽ lạnh lắm. Nhưng...ngàn lần vẫn không phải là tình yêu.

Buổi chiều, cô nhận được email của anh. Không tin vào mắt mình, cô vội vã mở ra xem.

“...Anh thực sự xin lỗi vì anh đã làm cho em buồn. Em yên tâm, anh cũng không hề muốn mất một người bạn như em. Nhưng để có thể nói chuyện với em vô tư như trước đây, thực ra là chưa bao giờ vô tư, chắc phải cần một thời gian để anh có thể rũ bỏ hết tình cảm anh dành cho em mà em không muốn kia...”

“...Em nói nếu yêu anh em sẽ được hạnh phúc, nhưng anh nghĩ em xứng đáng được hưởng hạnh phúc hơn thế nhiều. Em xứng đáng được yêu và yêu một người hơn anh rất nhiều...Thực ra nếu em yêu anh, anh cũng cảm thấy như thế là không công bằng với em...”

Sao anh lại nói như vậy? Sao anh lại tự hạ thấp mình như vậy khi chính cô mới là người cảm thấy không xứng đáng với anh, với những tình cảm chân thành và tha thiết của anh. Cô đã đem lại gì cho anh ngoài những khổ đau và tổn thương không gì bù đắp nổi? Cô đã đem lại gì cho anh ngoài những mệt mỏi và lo âu mỗi lần cô giận dỗi?

Nhưng cô lại thấy nhẹ lòng, nhẹ lòng bởi cô biết rằng, anh sẽ không làm gì để cô mất anh, nhẹ lòng bởi cô nghĩ rằng, cô sẽ mãi mãi có anh trong cuộc đời mình. Thật ích kỷ, nhưng cô thấy mình hạnh phúc.

Cô và anh lại tiếp tục những câu chuyện bất tận về cuộc sống. Nhưng hình như nó rụt rè hơn. Hình như nó bối rối hơn. Hình như không còn vô tư. Hình như không còn sôi nổi.

“ Anh... anh xin lỗi. Anh không thể nào rũ bỏ được những tình cảm anh dành cho em. Anh không thể nào từ bỏ được những hy vọng dù mong manh ấy...”

Và họ dừng lại. Dừng lại một tình yêu dở dang và một tình bạn không trọn vẹn.

Anh tiếp tục những tháng ngày cố gắng từ bỏ hình bóng cô trong trái tim mình.

Cô tiếp tục những tháng ngày nhớ anh da diết, nhưng...vẫn không phải là tình yêu.

Tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ, cô tin là như vậy. Nhưng tại sao nỗi nhớ của cô không thể là tình yêu?

Cô chờ đợi ngày anh quay trở lại. Rồi một ngày cô giật mình nhận ra. Cô mong anh nhiều hơn cả mong gặp lại người bạn trai cũ. Cô nhớ anh hơn bất cứ người con trai nào khác. Và...cô nhớ đến những kỷ niệm của cô và anh, hơn bất cứ những kỷ niệm ngọt ngào nào mà tình yêu đầu tiên mang lại. Nhưng... vẫn không phải là tình yêu.


Ảnh minh họa: Rose - Deviantart 

Một tháng, hai tháng...Thời gian chầm chậm trôi. Có lẽ anh đã xoá tất cả những ký ức về cô, như lời anh nói. Chắc anh chẳng còn giữ số điện thoại của cô đâu nhỉ. Nickname cũng thế. Email cũng thế.

Ba tháng, bốn tháng...Liệu có bao giờ cô và anh vô tình gặp lại nhau không nhỉ?

Năm tháng, sáu tháng... Vẫn có những người con trai khác bước vào cuộc đời cô. Theo đuổi cô. Si mê cô. Có những người bỏ đi, có những người ở lại. Riêng anh vẫn luôn ở lại, dù chỉ là một góc nhỏ trong trái tim cô.

Bảy tháng...Anh nhắn tin cho cô. Vẫn là nhưng lời nói dịu dàng đó - quan tâm và san sẻ. Cũng không lâu lắm nhỉ - để trái tim anh có thể trở về với nhịp đập bình yên.

Cô vẫn ríu rít như chim sâu.

Anh vẫn êm đềm như khúc sông chảy chậm.

Sẽ là mãi mãi chứ nhỉ. Khi anh đã vượt qua những say đắm của tình yêu để giữ lấy những dịu dàng của tình bạn.

Cô tự nhắc mình phải quan tâm anh nhiều hơn, tốt với anh nhiều hơn, để cô thấy nhẹ lòng hơn trước những tổn thương cô đã mang đến cho anh.

Nhưng…

Hình như trong ánh mắt của anh vẫn còn những tia hy vọng.

Hình như trong nụ cười của anh vẫn thoảng nét xa xăm.

Hình như trong giọng nói của anh vẫn còn những ân cần.

Hình như trong mỗi tin nhắn của anh vẫn còn những si mê.

Cô sợ hãi. Tại sao cô lại sợ hãi đến thế này? Tại sao cô lại phải sợ những yêu thương? Tại sao cô lại phải trốn tránh những yêu thương? Trong khi chính cô cũng đang khao khát yêu và được yêu. Trong khi chính cô cũng đang muốn mang yêu thương sưởi ấm cho trái tim giá lạnh của mình?

Nếu đúng là anh vẫn còn yêu cô thì sao? Nếu một lần nữa cô lại khiến anh bị tổn thương thì sao?


Ảnh minh họa: Pinkaris123

Lập đông. Trời trở lạnh. Những cơn mưa phùn buốt giá. Một mình len lỏi giữa dòng người hối hả ngược xuôi. 

Bất chợt, cô sững người trước một ánh nhìn thân quen. Anh đang đi ngược lại phía cô. Chỉ vài giây thôi nhưng cũng đủ khiến trái tim cô run lẩy bẩy.

Cũng đã mấy tháng rồi nhỉ, kể từ khi cô tránh mặt anh. Cũng giống như anh tự nhận những tổn thương về mình khi yêu cô đơn phương, cô tự nhận những khổ tâm về mình khi quyết định rời xa anh. Có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được, mãi mãi chẳng bao giờ anh hiểu được vì sao cô lại quyết liệt với anh như vậy.

“Một chàng nhím đã trót yêu thương một nàng cá.

Chàng khao khát một lần được ôm nàng cá vào lòng.

Để được nghe hơi ấm từ trái tim nàng toả ra.

Nhưng chàng biết, chàng chẳng bao giờ có thể lại gần nàng.

Chàng sợ những chiếc gai trên người chàng sẽ khiến nàng đau.

Trăn trở.

Chàng nghĩ ra một cách.

Chàng bứt dần những chiếc gai trên người mình.

Những vết thương đẫm máu.

Những vết thương đau thấu tận tim gan.

Tận tim gan chàng – và tận tim gan người yêu chàng.

Nhưng nàng cá không cách nào ngăn cản nổi ý định ngông cuồng của người yêu.

Nàng nài nỉ.

Nàng van lơn.

Nhưng chàng nhím vẫn không từ bỏ.

Đến một ngày, nàng cá quay lưng bỏ đi.

- Thượng đế ơi. Tại sao cô ấy lại bỏ con đi?

- Con đã bao giờ thấy Nhím và Cá yêu nhau chưa?

- Nhưng con yêu cô ấy thật lòng. Con nguyện chịu đau đớn để được ở bên cô ấy.

- Những đau đớn của con, con có nghĩ cô ấy còn đau đớn hơn con gấp trăm ngàn lần không?

- Cá có nước mắt không hả Thượng đế?

- Có. Nước mắt của cá lẫn vào trong nước.

- Vậy là con đã tự làm tổn thương mình, tự làm tổn thương người mình yêu?

- Phải. Cô ấy phải ra đi để giải thoát cho con và cho chính cô ấy. Tình yêu đôi khi đơn giản chỉ là biết học cách từ bỏ thôi con ạ.”

Câu chuyện đã ám ảnh cô suốt bao nhiêu ngày tháng.

Có lẽ là như vậy. Có lẽ cô và anh, đều phải học cách từ bỏ. Từ bỏ những yêu thương, từ bỏ những ích kỷ, để không bao giờ làm tổn thương chính người mình yêu thương.

Cô phóng xe thật nhanh, như sợ anh sẽ quay xe đuổi theo mình. Mưa. Lạnh. Những giọt mưa nhỏ nhoi sao có vị mằn mặn như nước mắt của cô.

Nếu anh không yêu cô. Nếu anh không yêu cô thì hẳn giờ cô đã vẫy chào anh. Nếu anh không yêu cô thì hẳn những tháng ngày vô tư sẽ là mãi mãi.

Đoạn đường về nhà đã rất gần. Mà những ý nghĩ vẫn mãi miên man, miên man.

Có tiếng chuông tin nhắn…

Tin nhắn của một người - một người cô lưu tên trong danh bạ - một cái tên rất dài: “Khi nào anh sẽ hết yêu em?”


Theo: Blog Việt, Blog Radio
read more

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013 0 comments

Tình yêu vĩ đại của bố giành cho con gái "nhặt được"

(Tin9x.net) - Nhặt được Yimin bên vệ đường từ 4 năm trước, anh Zhang chấp nhận từ bỏ người bạn gái của mình để cố gắng nuôi dưỡng con trưởng thành.



 Anh Zhang Junling, 35 tuổi, đến từ quận Weidong của thành phố Bình Đỉnh Sơn, tỉnh Hà Nam, miền Trung Trung Quốc cùng cô con gái nuôi Zhang Yimin nắm tay nhau đi trên đường. Dù đã 35 tuổi, nhưng anh Zhang chưa từng kết hôn. 4 năm trước, cuộc sống của anh hoàn toàn thay đổi khi nhặt được cô bé sơ sinh bên lề đường. Thương cô bé bị bỏ rơi, anh Zhang Junling đã quyết định nhận con nuôi. Chính quyết định này của anh đã khiến cuộc tình của anh tan vỡ.
 
Zhang Junling đón cô con gái từ nhà trẻ vào mỗi ngày thứ Sáu. Vào tháng 5 năm 2009, khi đang đạp xe về nhà, anh Zhang đã nhìn thấy cô bé sơ sinh nằm khóc bên vệ đường. Trong chiếc tã quấn lấy cơ thể cô bé là mảnh giấy ghi ngày sinh của cô bé - 16/3. 
 
Mặt của cô bé Yimin bị bỏng. Anh Zhang đã bôi thuốc cho con.
 
Bé Yimin đang đứng chờ cha đón vào ngày cuối tuần. Ban đầu, anh Zhang có người yêu. Cô cũng từng rất thích Yimin và chấp nhận cùng anh nuôi nấng cô bé. Anh Zhang đã cố gắng làm giấy nhận con nuôi và đặt tên cho con gái là Zhang Yimin. Sau khi nhận nuôi con, anh Zhang luôn nỗ lực làm việc để người yêu ở nhà chăm sóc con gái. Cuộc sống hạnh phúc và yên binfg đó kéo dài được 1 năm.
 
11h tối, anh Zhang đưa Yimin tới nơi mình làm việc. Yimin sẽ ngủ tại nơi anh Zhang làm việc tới 2 giờ sáng hôm sau. Đến lúc đó, 2 cha con mới bắt đầu quay trở về nhà. Đến cuối năm 2010, mẹ của bạn gái anh Zhang gửi Yimin cho người khác nuôi mà không nói với anh một lời. Khi biết được tin này, anh đã phải cố gắng để đưa con gái nuôi trở về bên mình. Khi anh Zhang quyết tâm giữ cô bé bên cạnh, thì đúng lúc ấy, người yêu anh lại nói lời chia tay. 
 
Anh Zhang đang cho con gái xem ảnh trên điện thoại. Khi được hỏi vì sao lại chọn con gái nuôi, chứ không phải người bạn gái cũ, anh nói rằng "Định mệnh đã cho tôi gặp được con gái. Tôi đã quyết định nhận nuôi thì sẽ không bao giờ bỏ rơi nó dù với bất cứ lý do nào". 
 
Anh Zhang phải làm việc, nên đã bảo con gái Yimin chơi cùng phóng viên. Tuy nhiên, Yimin đã từ chối. Cô bé nói rằng rất sợ cha sẽ bỏ rơi mình. Zhang lớn lên tại 1 làng quê của tỉnh Hà Nam. Anh cùng em trai mình cũng được nuôi nấng bởi bàn tay của người cha. Đó chính là lý do vì sao mà anh luôn cảm thông với cô con gái Yimin. 
 
Yimin vô tình bị ngã. Chiếc trán của cô bé bị sưng vù. Anh Zhang phải đưa con tới bệnh viện gần đó. Kể từ khi người yêu chia tay, anh Zhang phải gửi Yimin tới nhà trẻ.
 
Anh Zhang bôi thuốc cho Yimin sau khi được bác sỹ thăm khám. Từ thứ Hai tới thứ Sáu, Yimin thường được các thầy cô giáo chăm sóc trong nhà trẻ. Chỉ khi cuối tuần, anh Zhang mới đưa Yimin về nhà.
 
Tại nhà của anh Zhang, bát đũa xoong nồi chồng chất bụi bẩn. Anh cho biết "Tại tôi đi làm suốt nên không có thời gian nấu ăn. Tôi chỉ mua đồ ăn nhanh ngoài hàng về thôi." 
 
Anh Zhang mặc quần áo cho con gái rồi đưa con tới nơi làm việc như thường ngày. Kể từ khi bạn gái chia tay, anh Zhang giữ luôn cả vai trò người mẹ trong gia đình. Hiện, anh Zhang đang làm 2 công việc một lúc, vừa làm bảo vệ vừa làm thêm tại 1 công ty quảng cáo. Hàng ngày, anh phải làm việc từ 8 giờ sáng tới 2 giờ đêm hôm sau. Với khoản tiền lương 2.000 tệ (khoảng 5,5 triệu đồng) mỗi tháng, anh Zhang luôn tính toán cẩn thận từng khoản chi tiêu. 
 
Khi anh Zhang làm ở công ty quảng cáo, Yimin yên lặng ngồi chơi bên cạnh bố. Anh Zhang cho biết anh sẽ cố gắng để nuôi nấng Yimin thành người. 
 
Anh Zhang thường bắt đầu làm việc mà không hề ăn sáng.
 
Yimin tinh nghịch chụp ảnh cùng cha.
 
Dù bị bỏng và có nhiều nốt muỗi cắn nhưng Yimin vẫn rất xinh xắn và đáng yêu.
 
Trong khi anh Zhang chăm chỉ kiếm tiền thì Yimin lặng lẽ ngôi bên cha. Em đã quen với việc chờ cha của mình.
 
Với số lương kha khá, cuộc sống của 2 cha con cũng không quá khó khăn. Khi nghĩ về tương lai, anh Zhang thường chỉ đưa ánh mắt nhìn về xa xăm.


Theo: kenh14.vn
read more

0 comments

'Khánh Thi" cần thời gian để nghỉ ngơi

(Tin mới) 'Khánh Thi" cần thời gian để nghỉ ngơi. Đó là lời chia sẻ của MC Anh Khoa, người quản lý của Khánh Thi trước thông tin cô mất tích, gây xôn xao cộng đồng mạng.

Để trấn an sự lo lắng, hoang mang của bạn bè và người hâm mộ, MC Anh Khoa khẳng định: "Khánh Thi không sao hết".
Trước những thông tin Khánh Thi bị mất tích hoặc nghiêm trọng hơn là bị tai nạn xe hơi, Anh Khoa, một người bạn và hiện đang là quản lý của giám khảo Bước nhảy hoàn vũ - đã lên tiếng. Anh cho biết Khánh Thi tạm thời tắt máy để nghỉ ngơi vì mấy ngày gần đây công việc quá nhiều. Anh lý giải thêm, sau vài ngày làm việc cho vòng loại sơ tuyển của cuộc thi Got to dance tại khu vực miền Bắc (Hà Nội), Khánh Thi cần có thời gian để nghỉ ngơi.
Trên trang cá nhân của người đẹp này, MC Anh Khoa cũng đề nghị: "Tất cả các bạn học sinh,các phụ huynh và các bạn bè của Khánh Thi, mọi người làm ơn đừng ai viết, ghi bất cứ một status nào thêm nữa làm hoang mang, lo lắng cho mọi người và truyền thông".
Bên cạnh đó, theo chia sẻ của một người bạn thân với Khánh Thi là nhà thiết kế Lý Quí Khánh thì kiện tướng dancesport đã liên lạc với người thân: "Mừng quá, Khánh Thi tin lành, không phải tin dữ. Có một sự mừng mạnh".
 
Những chia sẻ của MC Anh Khoa - người quản lý hiện tại của Khánh Thi về việc nữ kiện tướng dancesport mất tích.
Cũng trên trang cá nhân, MC Anh Khoa cho biết sáng mai (1/8), Khánh Thi sẽ có mặt tại buổi tuyển chọn thí sinh của chương trình Got to dance tại TP.HCM. Tuy nhiên, đơn vị sản xuất của chương trình là Cát Tiên Sa cũng không liên lạc được với nữ kiện tướng vào thời điểm này. Họ tỏ ra khá lo lắng và đang tính tới giải pháp dự phòng là tìm người thay thế.
Trong khi đó, nhạc sĩ Xuân Huy - anh trai Khánh Thi - cũng đồng quan điểm với MC Anh Khoa. Anh hy vọng giới truyền thông và bạn bè hâm mộ nữ kiện tướng không trầm trọng hóa sự việc khi chưa có bất cứ thông tin chính xác nào.
Thông tin Khánh Thi mất tích gây xôn xao vào sáng nay, 31/7. Từ chiều hôm trước, trên trang cá nhân, cô bất ngờ thay đổi hình nền và có những tâm sự rất khó hiểu. Cũng trong thời điểm này, bạn bè và người thân không thể liên lạc được với Khánh Thi. Đến bây giờ, điện thoại của cô vẫn nằm trong tình trạng khóa máy.
read more

0 comments

Được tạo bởi Blogger.

Trang

tranh theu chu thap | tranh chu thap | theu chu thap | tranh thêu chữ thập